Nguyễn Tâm

TÌNH EM BIỂN CHẾT




Trời biển âm u con sóng vồ ghềnh đá
Lay hoay vội vã
Em gái chừng hai mươi
Trong đêm tối em hối hả theo người
Vài manh áo len lên thuyền vượt biển
Cuộc đời ơi phải đâu đời ai diễn
Tấm tuồng ....
Khổ hạnh đau thương
Khi viết về em
Nơi ấy đoạn trường
Đầy nghiệt ngã ôi đầy nghiệt ngã
Em vớt rong rêu lêu bêu rời rã
Đã bao ngày mệt lả với đại dương xanh
Nhấp nhô vài tấm bạt chẳng lành
Gió rít từng hồi chòng chành sóng dữ


Có cánh buồm đen có lá cờ tử
Nháo nhào
Luống cuống
Chẳng biết chạy đâu
Bọn quỷ đại dương máu lạnh điên cuồng
Chết chóc tang thương bao trùm màn tối
Tấm thân em dày vò tóc rối
Anh lặng ngồi một góc chết trân
Đau đớn ai phân chưa từng nếm một lần
Hơi thở hổn hển đưa qua kéo lại
Những tiếng cười như ma trơ hoang dại
Cánh hoa lài héo rũ trơ thân
Nhịp đập trái tim non nớt yếu dần
Dừng hẳn
Hồn bay vào cơn gió


Nước lạnh biển sâu xác em vào nơi đó
Còn lại gì những người khát tự do
Tương lai ....
Viễn cảnh tối mò
Hận con nước hận thù dâng ai oán


Trời biển đêm nơi đây đầu ngọn gió
Lành lạnh mơ màng những dĩ vãng chua cay
Em ở đâu xin em đến nơi này
Vẫn chờ đợi xin em đừng về với biển
Anh khóc ....
Anh cười ......
Linh hồn trơ gỗ đá
Ba mươi năm rồi đã ba mươi năm cũ
Làm sao cho đủ vết sẹo thời gian
Bước trên bờ cát ngỡ dấu chân địa đàng
Đường tự do em theo cùng một lối
Ngoài khơi xa đêm đen dày u tối
Nén hương lòng với nỗi nhớ về em
Ngã màu tóc anh, đôi mắt đã lèm nhèm
Kỷ niệm thoáng đâu đây cúi đầu trầm mặt !


09 - 21 - 2011

Được bạn: vdn 11.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TÌNH EM BIỂN CHẾT"